Title: Là em đã chờ anh lâu rồi
Author: Sotq
Pairing: KaiYuan,
Rating: PG-13
Category: HE, ngược
Warning: Đọc shot này sẽ ức chế :))
Summary: Shot 1 sẽ nói về cuộc sống của Khải Nguyên, shot 2 sẽ có biến. Shot 2 sẽ có 2 part và dự là dài hơn shot 1.
~~~~~~
– Cậu và anh quen nhau cũng được gần 1 năm rồi. Cậu rất yêu anh, quan tâm anh, làm tất cả vì anh. Vương Nguyên, là tên của cậu con trai mà Vương Tuấn Khải hết lòng yêu mực. Họ cũng như bao cặp tình nhân khác, tay trong tay dạo bước trên phố… Nhưng có điều là cậu và anh không quan minh chính đại yêu nhau…
.
.
.
“Alo, anh hả. Mình phải đi dự đám cưới của dượng em nữa đó, anh mau về nhà thay đồ lẹ rồi đi”
“Ừ anh biết rồi”
“Anh phải về giờ sao?”
“Anh xin lỗi Nguyên nhưng giờ anh có chuyện bận”
“Vợ anh gọi phải không?”
“Không…thôi anh đưa em về”
“Anh cứ đi đi, em không cần đâu. Tự về cũng được mà” – Nguyên Nguyên nói trong tuyệt vọng
“Ơ nhưng…vậy thôi anh về trước. Em đi đường cẩn thận, có gì nhớ gọi cho anh. Bửa sau anh sẽ đưa em tới công viên”
– Cô đơn. Cậu cô đơn lắm. Dù anh có yêu cậu đi chăng nữa nhưng mỗi lần vợ anh gọi thì anh liền bỏ mặt cậu mà đi… Tình yêu của họ bị ngăn cách giữa cái gọi là hôn nhân giữa Vương Tuấn Khải và Phan Mân Thanh.
~~~~~~
“Thật là, sao lại có hạng người đó chứ, ngang nhiên cướp chồng người ta. Còn tới phá trong lễ cưới nữa chứ. Nếu em mà là dượng thì em bỏ mặc cô ta luôn”
“Ừm…”
“Nhưng mà em biết, anh sẽ không bao giờ bỏ em phải không Khải Khải”
“Ừ”
“Nếu chồng em mà bị cướp bởi lồ li tinh nào thì em sẽ dùng cả danh dự này để hành hạ ả, thậm chí sẽ giết luôn”
“Umm…”
“Anh sao vậy, nửa năm nay anh thay đổi nhiều lắm đó, không quan tâm em nhiều như xưa nữa, nói chuyện chỉ trả lời ừ à cho qua thôi”
“Làm gì có! Anh vẫn luôn quan tâm chăm sóc em đó thôi”
“Anh nói thiệt?”
“Dĩ nhiên”
“Em yêu anh nhiều lắm. Đừng bao giờ rời bỏ em nha”
“Anh biết rồi”
~~~~~~
– Sau khi tắm rửa xong, anh định gọi cho cậu nhưng lại thôi. Anh đã bắt đầu nghĩ về gia đình mình…Tốt nhất nên giữ khoảng cách với Nguyên thì tốt cho cả đôi bên!
– Trong khi đó, Nguyên không thể chợp mắt được. Cứ ngỡ Khải sẽ gọi cho mình nên tiếp tục chờ. Nhưng cho tới 4 giờ sáng cậu mất đã kiên nhẫn. Thầm nghĩ chắc do anh bận quá thôi!
~~~~~~
– Dạo này cậu thấy anh lạ lắm. Không liên lạc với cậu nữa. Gọi thì anh không bắt máy. Tới công ti thì nhân viên nói giám đốc đi với vợ rồi…
– Vậy là những gì cậu sợ nhất đã đến. Anh đã ruồng bỏ cậu. Chắc anh chán ghét cậu lắm rồi. Đúng rồi, cậu thì đâu thể bằng Mân Thanh, một cô gái có gia thế, xinh đẹp, dịu dàng. Và hơn hết là anh không thể bỏ gia đình anh để mà theo cậu được.
– Dạo này cậu mất ăn mất ngủ nhiều. Nhớ lắm, nhưng không đủ dũng khí để cầm điện thoại lên. Vì mỗi khi gọi sẽ có một giọng nữ nhân quen thuộc trả lời: “Thuê bao quý khách vừa gọi…” Cậu nghĩ chắc anh đổi số điện thoại rồi. Anh ghét cậu rồi. Có lần cậu và người bạn thân Chí Hoành đi công viên làm từ thiện thì gặp 2 vợ chồng uyên ương ấy. Vương Tuấn Khải có thấy nhưng không thèm liếc cậu một cái. Cậu buồn lắm, khóc nhiều nhưng những giọt nước mắt ấy có ai biết ngoài Chí Hoành? Hôm nay đã là tuần thứ 3 kể từ khi anh xa lánh cậu…
*Cạch*
“Cậu lại sao vậy? Ngồi dậy ăn chút cháo đi. Lát tớ dẫn cậu đi công viên chơi cho đỡ buồn”
“Cám ơn nhưng tớ no rồi, có đói cũng ăn không vô”
“Ăn mới có sức chứ, đừng vì tên Khải gì đó nữa, cậu mà…”
*Reng…reng…reng…*
“Alo, Vương Nguyên xin nghe”
“Em hả, hôm nay em rãnh không mình ra ngoài gặp chút nhé” – Giọng điệu của anh có vẻ ngượng ngạo
” Có gì anh nói trong điện thoại luôn đi đừng bắt nó đi đâu nữa. Sẵn tiện để tôi nghe luôn anh dùng những lời ngon ngọt nào để dụ dỗ bạn tôi” – Nhị Hoành giựt điện thoại gào
“Nếu cậu thích thì cứ nghe. Dù sau cũng cần cậu làm bằng chứng”
“Khải à, đừng vòng vo nữa nói đi” – Nguyên Nguyên dùng chất giọng khàn khàn mà nói
“Đầu tiên là anh xin lỗi vì mấy bửa nay không gọi cho em. Thứ hai là dạo gần đây anh suy nghĩ rất nhiều, là do anh sai nên mới để em đau khổ như vậy, mong em hãy tìm người tốt hơn anh. Những kỉ niệm của chúng ta anh sẽ ghi nhớ và…Vương Nguyên à mình chia…”
“ĐỪNG NÓI NỮA” – Tiếng gào thét được thốt ra từ cổ giọng đang rỉ máu kia
“Anh biết là anh sai nhưng em hãy nghe anh…”
*Cụp*
“Cậu đừng khóc vì loại người ấy nữa. Rồi cậu sẽ tìm được người tốt hơn”
~~~~~~
– Đã 1 tháng kể từ khi anh và cậu rời xa. Cậu nghe đồn đâu đó là anh và Mân Thanh sẽ đi du lịch Mỹ kỉ niệm ngày cưới”
– Chết rồi cậu lại nhớ tới Khải, người mà cậu đã cố quên trong thời gian qua bây giờ lại thúc đẩy tình yêu của cậu trở lại rồi
– Đang xem những tấm ảnh chụp chung của 2 người, cậu đang gợi nhớ lại kí ức vui vẻ…
*Reng…reng…reng*
“Alo Vương Nguyên xin nghe ạ”
“Chào cháu, cô là mẹ của Tuấn Khải. Làm phiền cháu chúng ta có thể gặp riêng nói chuyện ở quán coffee KaiYuan được không?”
“Dạ…được” – Sau 30 giây im lặng cũng có tiếng hồi đáp phát ra từ cậu
~~~~~~
– Ở bàn cạnh cửa sổ có một quý bà mặc váy đen ngồi uống coffee. Cậu đoán là mẹ Khải nên bước tới…
“Cháu là…”
“Cháu là Vương Nguyên thưa bác”
“À mời cháu ngồi, cháu uống gì?”
“Dạ cho cháu l trà gừng là được rồi ạ”
“Phục vụ, cho tôi 1 ly trà gừng”
“Vậy…bác gọi cháu có chuyện gì không ạ?
“Chả là…”
~~~
Dài lắm đó nhe, mọi người đừng chê ngắn a~
Đọc bị ức chế phải không nào T_T cho Nguyên Nhi vào nhân vật này au cũng đau khổ lắm chứ bộ =))
Cmt cho au có thêm động lực nhe ^_^
Yêu các reader nhiều ❤